Câu gốc: “Ngài đáp rằng: Chính các ngươi phải cho họ ăn” (câu 37a).
Câu hỏi suy ngẫm: Vì sao Chúa Giê-xu và các môn đệ không thực hiện được dự định nghỉ ngơi? Chúa Giê-xu đã làm gì cho đoàn dân? Bạn học điều gì qua sự khác biệt trong cách giải quyết vấn đề của các môn đệ và của Chúa?
Mang thân xác con người, Chúa Giê-xu rất cần được nghỉ ngơi và ăn uống, nhưng điều mà Ngài quan tâm ở đây lại không phải là một nơi yên tĩnh và thức ăn, nhưng là một đoàn dân “như chiên không có người chăn.” Họ có một nhu cầu cấp thiết cần được đáp ứng, đó là nhu cầu tâm linh. Và vượt trên tất cả sự mệt mỏi về thể xác, chính “lòng thương xót” đã khiến Chúa Giê-xu tiếp tục nhận lấy trách nhiệm nuôi dưỡng đoàn dân bằng lẽ thật đến từ Đức Chúa Trời. Dù rất đói và mệt, nhưng đối với Chúa Giê-xu, tình yêu luôn luôn là động lực trong mọi quyết định của Ngài. Nếu bánh cần cho một người đói, thì đối với nhu cầu tâm linh, lẽ thật còn quan trọng hơn thế. Việc Chúa Giê-xu quyết định giảng dạy khi đang đói mệt dù sao vẫn còn có thể lý giải và chấp nhận, nhưng thật vô lý khi gánh lấy trách nhiệm lo thức ăn cho hơn 5,000 người. Các môn đệ có lý khi đề nghị Chúa Giê-xu nên cho đoàn dân về để kiếm lương thực (câu 35-36). Nhưng câu trả lời của Chúa Giê-xu thật đáng kinh ngạc: “Chính các ngươi phải cho họ ăn.”
Điều gì đưa đến sự khác biệt trong cách giải quyết của Chúa Giê-xu và các môn đệ khi cùng đối diện một vấn đề như nhau? Có hai điều khác biệt. Thứ nhất là tình yêu. Tình yêu khiến Chúa Giê-xu xem nhu cầu người khác là quan trọng hơn của Ngài, chính tình yêu đó giúp Chúa
Giê-xu vượt qua những suy nghĩ về bổn phận và trách nhiệm. Chính vì thiếu tình yêu nên chúng ta thường bỏ qua những cơ hội để phục vụ người khác khi cho rằng chúng ta cũng có nhu cầu, và nhu cầu của chúng ta cần được ưu tiên đáp ứng. Cũng vì thiếu tình yêu nên chúng ta từ chối phục vụ vì cho rằng những điều đó không thuộc về phạm vi trách nhiệm của mình.
Thứ hai là đức tin và sự nhận biết Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu nhìn thấy đoàn dân đông, và chắc chắn Ngài cũng biết cần phải có “hai trăm đơ-ni-ê bánh để cho họ ăn,” nhưng Ngài cũng nhìn thấy và tin điều mà Đức Chúa Trời có quyền làm. Các môn đệ chỉ thấy “năm cái bánh và hai con cá” và chỉ thế mà thôi! Phải chăng nhiều lần chúng ta cũng đã từ chối nhận lấy trách nhiệm để phục vụ người khác vì chỉ nhìn thấy những hạn chế của mình mà không thấy và tin nơi quyền năng của Đức Chúa Trời. Điều Đức Chúa Trời tìm kiếm không phải là “hai trăm đơ-ni-ê,” nhưng là đức tin của một người dám dâng lên Chúa “năm cái bánh và hai con cá.”
Bạn thường giải quyết vấn đề giống các môn đệ hay giống Chúa?
Lạy Chúa, xin cho con tấm lòng của Chúa, đôi chân và đôi tay cùng với đức tin nơi quyền năng của Ngài để con đáp ứng nhu cầu của những người đau khổ và tăm tối quanh con.
(c) 2016 Văn Phẩm Nguồn Sống. Used by permission.